Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2018

Trải nghiệm leo đồi làm đồng ở làng Sekejolang (Indonesia)



Bức ảnh được chụp lại lúc 7h sáng, từ đỉnh của ngọn đồi khi mình cùng Diễm lẽo đẽo đi theo bác nông dân trong làng ra đồng. Đi bộ và leo dốc 3km trong bộ đồ ngủ và đôi dép lê, mình chưa từng nghĩ sẽ có cơ hội được ngắm khung cảnh đẹp đến thế, ngay rìa của mảnh đất, phóng tầm nhìn ra toàn thành phố và những ngọn đồi như được bước ra từ anime. 


Cách nắng đổ lững lờ, những thửa ruộng sắp xếp ngẫu nhiên trên sườn đồi, sự kết hợp quá diệu kì của màu xanh lá và màu đất. Mình đứng thẫn thờ.


Đứng ở trên cao vào buổi sớm, những làn gió chẳng hề nhẹ nhàng hôn lên đôi má như tưởng tượng, mà là tạt rất mạnh vào mặt. 
Nhưng thật sự đó là cảm giác tự do nhất mình từng có. Không ràng buộc bởi bất cứ một điều gì trên thế gian. Vì cảnh tượng trước mắt không phép mình suy nghĩ được gì nữa, không một dòng suy nghĩ về quá khứ hay tương lai xẹt qua tâm trí. 
Là giây phút mình thật sự cảm nhận được câu nói: Live in the moment. 
Là giây phút mình thật sự cảm nhận mọi thứ xung quanh bằng mọi giác quan được ban tặng cho con người 


Phơi mặt giữa làn nắng vơi đầy, cực tinh khiết của buổi sớm. Không khí ẩm như ngửi được cả mùi sương. Không có bất kì âm thanh gì ngoài âm thanh của tự nhiên. Cảm giác như mình có thể đứng đó hàng giờ, không phiền muộn, chỉ có cảm giác hạnh phúc ngập tràn lồng ngực. 

Mình quay sang hỏi Diễm, có nghe thấy tiếng gì không? Là TIẾNG SUỐI.
Hai đứa lại lặn lội tìm đường đến suối. Té sấp mặt một lần, trượt chân vài lần, thế là đành đi chân không và kiếm gậy chống. Lần theo tiếng suối cũng là men theo con đường xuống chân đồi. Con suối không đẹp như tưởng tượng nhưng 2 đứa được trải nghiệm những điều không tưởng trên con đường xuống suối.



Con suối ở chân ngọn đồi
Bắt gặp ruộng hành như tranh vẽ trên đường xuống suối
Gần xuống tới chân đồi
Hôm ấy mình và các bạn trong dự án ngủ lại làng, thế là tập hợp team để bàn kế hoạch sáng sớm nên làm trò gì cho awesome. Và đây là thành quả. Thật sự quá quý giá. 
Nếu mình không đánh gục cơ buồn ngủ để thức dậy lúc 6h sáng, nếu mình không gọi Diễm dậy, nếu mình không gặp bác nông dân trên đường, có lẽ mình đã bỏ lỡ một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất của tuổi trẻ. 


Trên đường về lại làng, ăn sáng tại một quán cà phê không khác gì lạc khu rừng thần tiên
Thật sự đó, nhiều khi mình không thích đến những địa điểm du lịch, chỉ thích những trải nghiệm hoang dại và những bước chân đầy tự do. Mình chọn những con đường gập ghềnh, để xem bản thân đã trưởng thành thế nào suốt năm tháng tuổi trẻ.

Ảnh cover: Jenny Yu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét