Là cô gái yêu anime
Từ những năm mình 16 tuổi, anime đối với mình hình như đã trở thành tình yêu. Và tình yêu thường là thứ không thể giải thích được, chỉ là cảm giác được chìm vào, trái tim và tâm trí khi ấy là làn gió nhẹ tênh, như một đứa trẻ chạy trên đôi chân trần giữa đồi cỏ xanh mướt bạt ngàn của vùng đất hoang dã Switzerland.
Và theo định nghĩa của mình, anime là những chân thực, rất chân thực của cuộc sống nhưng được phản ánh qua những thứ không chân thưc - hình vẽ. Vì vậy anime không lột tả quá khắc nghiệt cuộc sống như phim điện ảnh, và vì vậy mà anime có tính giải trí cao hơn, đặc biệt đối với những người trẻ còn chưa trải đời nhiều như mình.
Sẽ thật tuyệt vời nếu các bạn thử làm một phép so sánh giữa phim Nhật và anime, bạn sẽ nhận ra những điều mình vừa chia sẻ. Cùng đề cập đến vấn đề tự sát trong học đường nhưng "Rừng Na Uy" (phim Nhật) và "Kỳ tích màu cam" (anime) là hai mảng màu đối lập. "Kỳ tích màu cam" mang đến cho người xem sự hi vọng, hay nói một cách dân dã, là đem đến một giải pháp. Trái ngược lại, Rừng Na Uy để lại cho người xem vô vàn những câu hỏi chẳng thể bóc tách hết để chạm đến gốc rễ, về một nước Nhật được ca ngợi bởi lợi ích tập thể và sự độc lập của mỗi cá nhân nhưng chính vì đó mà con người trở nên khép kín, lạnh nhạt. Một cảm giác ám ảnh và rất day dứt.
Nước Nhật mà mình từng mơ về là nước Nhật qua những nét vẽ ...
Và theo định nghĩa của mình, anime là những chân thực, rất chân thực của cuộc sống nhưng được phản ánh qua những thứ không chân thưc - hình vẽ. Vì vậy anime không lột tả quá khắc nghiệt cuộc sống như phim điện ảnh, và vì vậy mà anime có tính giải trí cao hơn, đặc biệt đối với những người trẻ còn chưa trải đời nhiều như mình.
Sẽ thật tuyệt vời nếu các bạn thử làm một phép so sánh giữa phim Nhật và anime, bạn sẽ nhận ra những điều mình vừa chia sẻ. Cùng đề cập đến vấn đề tự sát trong học đường nhưng "Rừng Na Uy" (phim Nhật) và "Kỳ tích màu cam" (anime) là hai mảng màu đối lập. "Kỳ tích màu cam" mang đến cho người xem sự hi vọng, hay nói một cách dân dã, là đem đến một giải pháp. Trái ngược lại, Rừng Na Uy để lại cho người xem vô vàn những câu hỏi chẳng thể bóc tách hết để chạm đến gốc rễ, về một nước Nhật được ca ngợi bởi lợi ích tập thể và sự độc lập của mỗi cá nhân nhưng chính vì đó mà con người trở nên khép kín, lạnh nhạt. Một cảm giác ám ảnh và rất day dứt.
Nước Nhật mà mình từng mơ về là nước Nhật qua những nét vẽ ...
Xem “From up on puppy hill” có cảm giác như không bao giờ muốn bộ phim ngừng lại, có sự nuối tiếc của tuổi trẻ, cái ánh nhìn đầu, cách cư xử trưởng thành dù chỉ 17, khung cảnh cậu vòng tay qua người cô và giữ lấy lan can tàu để cô được an toàn trước những cơn sóng giật mạnh.
Đó là cử chỉ đến rất tự nhiên, là một sự phối hợp quá nhịp nhàng nhưng chưa từng được tập dược trước, hình như tình yêu lúc nào cũng diệu kì như vậy. Và khung cảnh cậu đưa tay để giữ lấy cô không bị ngã khi cô nhảy lên bậc cầu thang, đôi mắt cậu khi ấy rất sáng, không chút sợ sệt, không chút e dè.
Ở tuổi 21, mình nhận ra đó là thứ mà một người con gái kiếm tìm, không phải một anh chàng ga lăng lắm tiền, mồm mép.
Nếu bạn dừng lại ở đây một chút, để 3s trong khung hình ở trên được lặp đi lặp lại trước mắt, mình mong bạn nhận ra. Cô gái kiếm tìm sự bảo vệ rất bản năng của một người đàn ông. Sự vững chắc trong hành động của anh, ánh mắt thật sáng khi anh kể về những điều anh đam mê, những lời anh nói không khi nào hết sâu sắc và thuyết phục, sự tự tin trong mọi cách anh làm và dù có trắc trở thế nào đi nữa, vẫn luôn là ánh nhìn “that look” khi anh nhìn cô.
Không cần những phân cảnh táo bạo, thật Âu để chứng minh tình yêu mãnh liệt, mình yêu anime đến mê mệt là vì vậy, sự tinh tế hiện diện trong mọi chi tiết. Giấc mơ của mình như len vào từng nhịp thở của bộ phim, giấc mơ của tuổi học trò đẹp như vậy, giấc mơ của một căn nhà hướng ra biển và giấc mơ về con đường đất đi bộ đến trường.
From up on puppy hill còn khiến mình có sự ngưỡng mộ về nền giáo dục Nhật. Dù các cô cậu học trò chỉ mới là học sinh cấp ba nhưng đã đấu tranh hết mình vì những quyền lợi của bản thân, dám nghĩ dám làm. Ba cô cậu học trò tự mình đi đến Tokyo để gặp vị chủ tịch với quyết tâm không để toà nhà clubhouse bị dỡ bỏ. Lấy bối cảnh năm 1968 nhưng ngôi trường cấp 3 này đã có nào là câu lạc bộ văn học, thiên văn học, khảo cổ học, triết học… thứ mà mình chưa từng có khái niệm ở Việt Nam .
Nhưng bộ phim là một thể hài hòa của một vẻ đẹp rất Á, từ tình yêu, cuộc sống sinh hoạt cho đến việc học tập. Mình mong rằng ấy, những cô gái Á dù có sang trời Tây, cũng hãy thật Á, đây là trải nghiệm của mình. Hãy là một cô gái da vàng với những nguyên tắc rất riêng. Giống như ông bà ta vẫn nói ấy, hòa nhập chứ đừng hòa tan.
Xem xong “From Up on Puppy hill”, một chuỗi những dấu ấn trong đầu mình đến nỗi mình không thể sắp xếp được. Mình viết bài này khi cũng vừa xem chương trình về AI và 4.0 trên National Geographic trước đó. Một sự xen lẫn giữa quá khứ còn chưa xa và một tương lai rất gần, giữa bức họa được vẽ bằng tay và những mô phỏng 3D; giữa những cánh đồng, đồi cỏ bạt ngàn và một thế giới chỉ toàn ẩn hiện những con số màu xanh trên màn hình giữa không trung; giữa câu chuyện về tình người, tình yêu quá đỗi nhẹ nhàng và những giả tưởng đậm drama về những robot AI có thể chống lại chủ nhân của nó - loài người.
Nhưng mình ý, vẫn là cô gái yêu say mê những giá trị cũ.
Ảnh cover: Jenny Yu
thích quá ! cần thêm nhiều bài hay như vậy nữa !
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã quan tâm và có lời khen! Mình rất vui. Mình sẽ liên tục cập nhật bài mới, bạn theo dõi nhé!
Xóa