Ở tuổi 21, mình trải qua thời kì khủng hoảng của cuộc đời, khi loay hoay giữa câu hỏi: "Mình cần thay đổi bản thân hay đó chính là con người mình?"
Rồi vô tình mình đọc được một bài viết
"Có một bài phân tích chỉ ra rằng, đời người chia làm bốn giai đoạn chính: giai đoạn đầu là phụ thuộc, quan sát, bắt chước và cần có sự chấp thuận từ người khác; giai đoạn thứ hai là khám phá bản thân, đưa ra các phép thử, trải nghiệm thất bại; tiếp theo là giai đoạn cam kết, rời xa những điều không phù hợp để toàn tâm toàn ý cho những việc mình giỏi nhất, những điều tốt nhất và những mối quan hệ quan trọng nhất; giai đoạn cuối cùng (nếu may mắn), sẽ là lúc chúng ta tận hưởng thành quả của cả cuộc đời" - Chúng ta sống vì điều gì?
Nguồn: Jenny Yu |
Từ bé vốn chỉ mạnh về tư duy, nhưng giờ lại nhảy vào một công việc đòi hỏi nhiều về kĩ năng. Bố mẹ nghĩ là ngông, bạn bè nghĩ là thích làm khác biệt, thằng bạn thân nghĩ là ngu nhưng đối với mình đó là sự gào thét từ tận sâu trái tim rằng mình muốn được giải thoát. Muốn được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi không có lời giải, những nỗi lo lắng không tìm được lí do. Muốn bản thân là một cú nổ, thôi quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình, thôi suy diễn, thôi cảm xúc.
Thức dậy sớm, chạy xe cả ngày ngoài đường, mặt dày, kiên quyết đòi hỏi lợi ích, ai nói gì cũng phải cười và cảm ơn. Mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy khó khăn quá, muốn quay về cuộc sống trước đây. Hàng loạt câu hỏi xẹt ngang qua đầu, sao phải tự làm khổ mình vậy.
Thằng bạn dội thêm vài gáo nước lạnh, "sao mày cứ tập trung vào điểm yếu chi vậy, mày có một cách khác là push điểm mạnh lên level max. Trong quá trình đi làm ở văn phòng không thiếu những tình huống mà mày có thể phát triển được kỹ năng mềm".
Trái tim mình tự dưng trở nên mềm yếu, dự định nghỉ việc bay lòng vòng trong đầu như sắp được niêm lại, rồi mình tưởng tượng sẽ trở lại cuộc sống được tạo ra giá trị hàng ngày, được nhìn thấy kết quả kinh doanh từ những ý tưởng mang nặng đẻ đau của mình,.... Thế nhưng đây là lúc "self-confidence" lên tiếng.
Mình nhớ lại khoảng thời gian tìm việc ròng rã 2 tháng, những kế hoạch cho chiến lược phát triển của bản thân mà mình đã dành rất nhiều thời gian và nỗ lực để suy nghĩ.
Mình nghĩ về những hy sinh khi mình nhận công việc này và cả những mất mát rất to lớn trong quá khứ khi nhiều cơ hội đến nhưng mình đã bỏ qua chỉ vì mình không đủ kĩ năng. Thằng bạn mình nói đúng, nhưng mình đã chọn con đường khác, con đường mà mình biết là sẽ rất khó khăn nhưng mình cho là sẽ trực diện hơn và hiệu quả hơn. Sẽ là một cú nổ.
Nguồn: Jenny Yu |
---Khi quay đầu nhìn lại, sẽ không còn sự hối tiếc nào!---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét